THƠ BẠN BÈ
.
THƠ MAI HỒNG NIÊN
*
LÀNG XƯA – THỊNH LẠC BÂY GIỜ
Tặng Nguyễn Thái Nam
Cầu treo về Thịnh Lạc ngày xưa
Giờ khuất bóng cây cầu Đông Hải
Tiếng chuông nhà thờ vang vọng chiều gió núi
Sông Ngàn Sâu thả sóng trôi nghiêng
Đất quê một thời trên bến dưới thuyền
Bữa đói, bữa no chòng chành như sóng
Ở xa biển nhưng lại chờ biển lặng
Lúa ngô xanh trải nắng dọc đôi bờ
Giữa ngổn ngang trăm thứ âu lo
Cuộc sống chia đều cho ngày ba tháng tám
Chuông nhà thờ ngân nga cùng năm tháng
Nhờ ân nghĩa của ông cha qua mưa gió tảo tần
Đường về làng Thịnh Lạc chẳng phân vân
Sắc áo mới giữa đồng xanh ngô lúa
Sang thị trấn chẳng phải tìm lối cũ
Với quê hương thơm thảo tình người
Cổng làng vừa xây thành tấm gương soi
Giữa trời mây sóng nước
Người tạo dựng với khát khao mong ước
Giữ nhân nghĩa con người không bạc nắng thời gian
Bà con thương nhau bằng tình xóm nghĩa làng
Bạn bè một thời từng ngược ghềnh, xuôi thác
Vững lòng yêu tin của bao điều ký thác
Như Ngàn Sâu sóng sánh ánh trăng vàng
Mặt hồ xanh giữa cây lá đại ngàn
Đàn cá quẫy tìm mồi, tiếng chim gù gọi bạn
Những công trình tạo nên nhiều vóc dáng
Thành bản tình ca Thịnh Lạc với Ngàn Sâu
Vắt qua tiếng chim là lời của con tàu
Ngược Bắc, xuôi Nam qua bao bến đợi
Xôn xao tình người chiều mưa ngàn, gió núi
Hương Khê còn mãi với Hương Trầm.
Hương Khê – Hà Nội, 11-20-8-2014
*
EM LÀ QUẦNG LỬA – VẦNG TRĂNG
Tặng Huyền Ngọc
Anh chưa về với Thạch Văn
Gặp em lời của biển gần, sóng xa
Ngược dòng sông của Đò Hà
Chuyện tình xao xác khi qua Rú Nài
Một đời lính biển thời trai
Để rồi xa cách rộng dài người ơi!
Em buông ngọn sóng giữa đời
Nên mênh mông tháng năm trôi thường tình
Văn thiếu Võ dễ cập kênh
Võ không Văn kẻ lưu manh hại người
Lặng thầm thả bóng thuyền xuôi
Em là quầng lửa nói lời nhân gian
Từ trong gió núi mưa ngàn
Vầng trăng chia nửa không gian cho mình
Thương cây trúc mọc đầu đình
Khúc vui Em hát tang tình tính tang
Lấy chuyện bán tước, mua quan
Thành nỗi đau giữa trần gian bây giờ
Thạch Văn chưa có Thạch Thơ
Nên anh lạc giữa bến bờ tìm em!
Vầng trăng nghiêng ngả con thuyền
Ngẩn ngơ biển sóng – ru đêm một mình
Không khờ dại, chẳng vô tình
Đã yêu nhiều thác, lắm ghềnh cũng qua!
Đi từ lời mẹ, tiếng cha
Nên chúng mình trẻ hay già vẫn yêu!
Thành phố Hà Tĩnh những ngày về
8-2014
*
VỢ NGOẠI TÌNH – CHỒNG TRẢ TRƯỚC TIỀN PHÒNG
Làm quan đành chịu vậy thôi!
Đất không nghe-thì nhà trời phải mang
Đời mình số phận trái ngang
“Ngậm bồ hòn” để bảo toàn sức trai
Lấm bùn từ bến Quỳnh Hai
Cầm quân là phải lừa ngoài bán trong
Đã mang danh thằng đàn ông
“Vợ cái con cột” trả công bằng tiền
Nhờ thầy mà thành tuổi tên
Rộng đường quan lộ từ miền khơi xa
Người lùn mặt lấm tấm hoa
Đến đâu cũng mở ví ra phát quà
Biết vợ có tính trăng hoa
Thích đòng đưa dẫu không xa vắng chồng
Không bằng mặt, đành cam lòng
Mang tiền trả trước cho ông “bạn vàng”
Vui buồn lắm ngả tình tang
Nhục vinh chuyện của đời quan – ai ngờ
Nguyễn Công Trứ hỏi Nguyễn Du
Mã Giám Sinh cũng ngẩn ngơ thân Kiều
Vì tiền đổi trắng xoay chiều
Hồ Xuân Hương vẫn nói điều “Bánh trôi”
Nhớ câu Ví, Giặm người ơi!
Giận thương thuyền ngược, bè xuôi qua Lường
Mưu toan lập nhóm, chia phường
Đất đai ngả giá thương trường là xong
Vào guồng con cha cháu ông
Dẫu là cú cũng thành rồng bay xa…
Hà Nội, 2-9-2014
BÂY GIỜ CHỈ CÓ THAY DÂN
Họp bàn chỉ có dân sai
Các quan giỏi thành quan tài thời nay
“Chỉ tận mặt, bắt tận tay”
Mà vẫn “cãi cối, cãi chày” với quan
Gây nên bao chuyện trái ngang
Đưa tiền mua xóm, bán làng không nghe
Tiếc chi cái mảnh đất quê
Lại ngơ ngẩn cảnh bờ tre, giếng làng
Ti vi xịn, xe máy sang
Có nhà trong rú kêu oan nỗi gì
Lệnh quan mà dân không nghe
Phạm vào tội “chọc bánh xe” thương trường
Làm dân không biết nhún nhường
Thì phải thay – mở rộng đường làm ăn
Cùng nhau gọi quan là thằng
Đứa LÙN thua LÉ nhố nhăng giữa đời
Thương dân – cũng phải thay thôi
Phải nhờ nước Mỹ đổi người cho ta
Và sang cả Canada
Nếu bí quá nhập Trung Hoa vào mình
Họ không biết hát “Trúc xinh”
“Người ơi, người ở” cửa mình rảnh rang
Chỉ cần “tang tịch tình tang”
Thay dân là việc các quan bây giờ
Cứ như Ví, Giặm đò đưa
Thành di sản để đuôi thừa, thiếu chân
Có gì mà phải phân vân
Ở đời – là nợ đồng lần cả thôi
Mai ngày xuống chó – hết voi
Thì dân sẽ nói – chuyện đời đổi quan.
Hà thành, 25-4-2014
*
CHUYỆN Ở BẮC SƠN – THẠCH HÀ
Bắc Sơn, Bắc cụ cho dân
Vĩnh Hằng, vĩnh biệt những thằng vô ơn
Gây cho dân nỗi oán hờn
Chẳng cần đạo lý mất còn dửng dưng
Đưa dân đến chỗ khốn cùng
Nên chi họ phải quyết vùng dậy thôi
Chống sai trái của lẽ đời
“Dân bàn” mà lại kêu trời khóc thay
“Cướp ngày” chính hắn là quan
Câu ca xưa lại vọng vang bây giờ
Và thưa với cụ Nguyễn Du
Bọn sai nha đang phá bờ ruộng dân
Nhìn quê – con tạo xoay vần
Bờ xôi, ruộng mật dành phần nghĩa trang
Quê hương đầu xóm, cuối làng
Biến thành chiến trận tan hoang cửa nhà
Mộ tổ tiên, mộ ông cha
Đi về đâu giữa sao sa nghìn trùng
“Khúc tâm tình” bị uốn cong
Hà Tĩnh nước đục hết trong thượng nguồn
Gọi quan là thằng lái buôn
Biến thương trường thành chiến trường tranh nhau
Tiền là bạc đang đổi màu
Tình quê non nước về đâu hỡi người
Chuyện Bắc Sơn có thế thôi!
Xin quan điền sứ – phán lời cho dân!
Hà Tĩnh – Hà Nội
4.2014
*
ĐAU LÒNG CON CUỐC – KỲ TANG
Bị dân đánh là phải thôi
Nhân dân là thế – hỡi người Kỳ Anh
Tận cùng những cuộc giao tranh
Đất quê giờ đã tan tành còn đâu
Dẫu là ruộng cạn, ao sâu
Có tiền xóa hết những câu nhân tình
Giữa quan chức và lưu manh
Lập bè kéo mảng kinh thành cũng tan
Bổng hay trầm mặc thế gian
Ếch ương chẳng khác Chẫu Chàng lắm đâu
Đục nguồn sông rác nông sâu
Cửa Quèn mặn sóng bạc đầu biển khơi
Biến Mũi Đào thành miếng mồi
Đau lòng con cuốc – nguyên lời Thanh Quan
Đường về lối cũ Đèo Ngang!
Chẳng còn trăng khuyết, trăng tàn mà vui
Bọn sai nhà học làm người
Gây bao tai vạ giữa thời nhố nhăng
Nên dân gọi chúng là thằng
Sự đời chẳng phải boăn khoăn điều gì
Tướng công Uy Viễn đang về
Ngổn ngang đất đá chữ chi giống Tàu
Hai trăm năm, người ở đâu?
Kỳ Anh giờ đã nhuốm màu Kỳ Tang.
Hà Nội, 5-4-2014
*
GỬI VỀ HÀ TĨNH
Đẻ Hồng Lĩnh thêm Vũ Quang
Và rồi sa sẩy con hoang Lộc Hà
Toàn là những đứa không cha
Chắc là con mụ Tú Bà bỏ rơi
Nghĩ thương “Hà Tĩnh mình ơi”
Sau thời tách tỉnh là thời cắt chia
Cha cầm khóa, con giữ chìa
Kiếm trong trời đất còn gì chia nhau
Hồng Lĩnh xanh đã bạc màu
Vũ Quang còn dấu tích đâu mà tìm
Phá rừng, chiếm ruộng dân sinh
Bán cả biển, bán cả tình ông cha
Chỉ lấy tiền và đô la
Bán mua quan chức để mà mộng mơ
Thạch Khê, Thạch Cháy không ngờ
Sơn Dương dậy sóng vỗ bờ Sơn Âm
Hai trăm năm, ba trăm năm
Nguyễn Du ơi! Kiếp con tằm là dân
Tiếm được quyền là chia phần
Thằng nào cũng thế bất cần đến ai
Mặc dân ngáp ngắn, than dài
Đời người đen bạc cả ngoài lẫn trong
Sông La Giang, núi non Hồng
Xin đừng thái nhỏ, hỡi ông buôn gà
Hãy ngoái nhìn thuở ông bà
“Liệu cơm gắp mắm” quê nhà người ơi!
Hà Tĩnh – Hà Nội
Ra Giêng Giáp Ngọ
*
Thưa Trung tướng!
Kính tặng anh Nguyễn Quốc Thước
Trung tướng như anh – cũng bằng Trung úy thôi
Dẫu cuộc đời từng đánh Nam dẹp Bắc
Mang chí hướng “Làm trai” xông pha trận mạc
Năm tháng hào hùng là chiến trận binh đao
Tuổi thanh xuân anh ngang dọc đường hào
Trộn lửa đạn, khói bom vào cơm ăn từng bữa
Vì Tổ quốc, nhân dân quên đời mình gian khổ
Độc lập – Tự do khát vọng của bao người
Anh lớn lên bằng tiếng Nghệ đưa nôi
Lật mở trang Kiều gặp tướng quân Từ Hải
Lại quên thằng bán tơ Mã Giám Sinh ngồi đợi
Chúng đang lừa gạt đủ hạng người
trong thế nhân gian!
Anh thanh thản đi qua đời lính, đời quan
Làm ông nghị nhưng không bao giờ anh gật
Và thấu hiểu giữa những điều được mất
Trước nhân dân, đất nước buổi can trường
Biết thời thế chia phe thành nhóm, lập phường
Mua bán trao tay, thước đo là quyền lực
Quan bây giờ chẳng cần gì phải học
Mang đồng tiền để “dọa khỉ rung cây”
Trung tướng như anh – đâu có dễ thời nay
Tư chất “ông đồ”, lấy chữ “tâm” làm gốc rễ
Bỏ quên chuyện ở quan trường, sống vì nhân nghĩa
Dân thì phải gian – bởi quan quá lọc lừa
Bỏ áo tướng – Làm osin sống lại tình xưa
Trọn nghĩa làm chồng, làm ông sum vầy bên con cháu
Nhưng ngọn lửa, tình yêu chưa thôi tranh đấu
Mong cho nhân dân được sống giữa yên bình
Như “Trung úy Phương – Nổi gió” và anh…
Hà Nội, ngày áp Tết Giáp Ngọ
16.1.2014
*
2 bình luận Add your own
Bình luận về bài viết này
Trackback this post | Subscribe to the comments via RSS Feed
1. Nghiêm Trường Dũng | Tháng Tư 24, 2016 lúc 12:06 sáng
Kính chào tác giả PHAN DUY KHA
— Chúng ta ai cũng phải già và mất đi nhưng nhiều hay ít, chút kiến thức để lại cho đời là đâu phải ai cũng làm được. Cảm ơn anh đã đăng tải những bài thơ bạn bè về quê hương anh, một vùng quê tôi đã đi qua và rất yêu mến từ thời rất trẻ “1973”.
Những Hồng Lĩnh, sông La, Đức Thọ Đức Bồng, Hương Sơn, Hương Khê, Ngàn Sâu, Ngàn Phố. Một vùng đất đầy chất thơ, chỉ tiếc lúc đó quá trẻ không lắng đọng lại được vần thơ nào nhưng với tôi, mãi mãi là một vùng quê đầy kỷ niệm. Xin cảm ơn tác giả.
2. phanduykha | Tháng Tư 24, 2016 lúc 10:49 sáng
Cam ơn anh NGHIÊM TRƯỜNG DŨNG đã dành cho quê tôi những tình cảm tốt đẹp. Rất đáng quý !